CON GÁI......!!!
Tôi thích viết trải nghiệm lên trang giấy nhưng luôn tự ti với chính bản thân mình. Và chính đôi khi một bóng hình thoáng qua cũng là một “động lực”, một “sẻ chia” thôi thì tất cả đơn giản chỉ là một chút buồn theo gió. Nhóc nhỏ ấy luôn là vậy. Luôn dấu kín để rồi “giọt buồn cứ lăn mãi” vậy! (Xin mạo muội thay lời trích dẫn! – Hàn Phi)
Tôi tự hỏi tại sao mình mỗi ngày trông lại khác đi? Tôi đã từng là ai? Và bây giờ ai đang là tôi để sống? Mỗi sớm mai tỉnh giấc ra thấy thế giới nhạt nhòa đi mà vẫn không tin mình bây giờ đã cận, mỗi lúc nhổ vô tình được một sợi tóc bạc trên đầu cứ tưởng ai đó bôi bút xóa trắng cho những tháng ngày…
Tôi tự hỏi mình tại sao cuộc đời tôi lại ra nông nỗi như thế này? Những lúc đi khám bệnh một mình ngồi cô đơn nhìn vết kim tiêm đang lạnh lùng hút máu, những dạo mua rất nhiều áo quần nhưng chẳng ai ngồi bình phẩm cho những phục trang mới …
Đọc thêm »
0 comments:
Đăng nhận xét