This is default featured slide 1 title

Go to Blogger edit html and find these sentences.Now replace these sentences with your own descriptions.

This is default featured slide 2 title

Go to Blogger edit html and find these sentences.Now replace these sentences with your own descriptions.

This is default featured slide 3 title

Go to Blogger edit html and find these sentences.Now replace these sentences with your own descriptions.

This is default featured slide 4 title

Go to Blogger edit html and find these sentences.Now replace these sentences with your own descriptions.

This is default featured slide 5 title

Go to Blogger edit html and find these sentences.Now replace these sentences with your own descriptions.

Hiển thị các bài đăng có nhãn TRUYỆN NGẮN. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn TRUYỆN NGẮN. Hiển thị tất cả bài đăng

Thứ Tư, 4 tháng 2, 2015

LÀM SAO CÓ MÀY


(Truyện vui).
     Một nhân viên thân tín đến chơi nhà sếp. Sau chén nước chè, sếp rút chiếc Iphone 6 mới cứng ra, đưa cho cậu nhân viên:
     - Cậu lập cho tớ một cái nick Facebook thật ấn tượng vào nhé! Thỉnh thoảng tớ lên mạng giải trí cho thoáng đầu óc.
Cậu nhân viên sốt sắng đón lấy chiếc điện thoại, hí hoáy lập nick.

Chủ Nhật, 18 tháng 8, 2013

TRUNG THU NGƯỜI LỚN

      Chẳng biết vì sao? Từ gần một năm nay, khi cuộc sống khá lên và có chút của ăn của để. Hễ có dịp nhân ngày lễ, ngày nghỉ là Đáng lại mời bạn nhậu tới nhà, kêu vợ làm mồi. Nhậu tới say rồi lấy xe phóng vi vu ngoài đường. Đã nhiều lần Đáng ngã xe, lần gẫy tay, lần chấn thương đầu gối, vài cú va quệt gây thương tích cho người khác. Mặt mũi, chân tay toàn sẹo - những "chiến tích lẫy lừng" trên đường với con ngựa sắt và "hơi ấm" của "nàng men".



   
   Trung Thu sắp tới, hôm nay là mười bốn ta, mai rằm rồi. Đáng lại bắt vợ làm mấy món để mời "chiến hữu" tới nhậu. Vợ Đáng tỏ vẻ không vừa lòng:
  - Anh thì lúc nào cũng nhậu, hôm nay là ngày tết của trẻ con kia mà. Anh nhậu say thì ai đi đón con? Thằng bé nhà mình đi diễn văn nghệ Trung Thu trên trường đó, anh đã hứa với con là đi đón nó mà.
Đáng phân bua:

Thứ Sáu, 28 tháng 6, 2013

ĐIỀU TÔI MUỐN VIẾT


    Đêm. Khó ngủ, tôi trở dậy, bật máy tính. Lướt qua vài trang đầu các báo lớn, chẳng có gì đáng quan tâm. Toàn những tin đã đọc lúc chập tối, đã xem trên truyền hình.
     Tôi quyết định, viết một điều gì đó. Nhưng, đầu óc trống rỗng, vô cảm.  Uống cạn một cốc nước lạnh, tỉnh táo ra đôi chút. Tôi thở hắt ra, viết gì đây nhỉ?  Viết về những điều dễ gây tò mò ư? Hở hang, giết chóc, hãm hiếp ư?

Thứ Ba, 25 tháng 6, 2013

ĐÔI MẮT VÔ HỒN

     Sáng sớm, hôm nào cũng vậy. Một đứa trẻ chừng mười hai tuổi, mập tròn, da trắng bệch. Nó đứng tựa vào một gốc cây ven đường, gần nhà tôi. Đưa cặp mắt lờ đờ, gần như vô hồn nhìn mọi người qua lại. Nó là một đứa con trai được nuôi nấng khá đầy đủ, chỉ tội tâm hồn, trí tuệ rỗng tuếch, trống trải. Có lẽ, đôi mắt nó không cảm nhận được những màu sắc của cuộc sống xung quanh. Nó nhìn mọi vật chằm chằm bằng đôi mắt mờ đục, ươn ướt nửa như dò hỏi, nửa như oán trách. 
      Tôi lạnh người vì trong ánh mắt vô hồn, có điều gì như oán trách cuộc đời. Cũng đôi mắt, cái dáng điệu này, tôi đã nhìn thấy cách đây gần hai mươi năm. Nó nhìn tôi như thôi miên làm tôi nhớ lại cha nó ngày trước.

Thứ Sáu, 14 tháng 6, 2013

AI OAI NHẤT?



Đã thành lệ, cứ chiều thứ bảy, mấy cậu bé trong xóm lại "tổ chức hội thảo" dưới gốc cây cổ thụ.
   Đã thành lệ, cứ chiều thứ bảy, mấy cậu bé trong xóm lại "tổ chức hội thảo" dưới gốc cây cổ thụ. Bọn trẻ bày ra "nghị quyết": Mỗi thành viên tham dự phải đóng góp một câu chuyện.
Một cậu bé cao lớn, có vẻ là thủ lĩnh đứng dậy đề nghị:

Thứ Ba, 21 tháng 5, 2013

CÓ BAO NHIÊU LOẠI DÊ VÀ YÊU TINH?

     Hai ông bạn, Gật Gù và Nghiêng Ngả, lâu ngày mới gặp nhau, câu chuyện của họ nổ ra như ngô rang.
Gật Gù nheo mắt:
   - Thời buổi hiện đại hóa, đất đã chật, người đã đông, lại còn sinh ra nhiều loài dê và yêu tinh quái đản thế này thì lấy chỗ đâu mà sống hở ông?

Chủ Nhật, 21 tháng 4, 2013

NGƯỜI VIỆT CHÚNG TA ĐANG THIẾU GÌ ?

   Trong thời buổi hiện nay. Chúng ta thiếu nhiều thứ để phục vụ cho đời sống, để phát triển. Mọi thứ còn thiếu, đều có thể giải quyết được. Nếu chúng ta không thiếu một thứ có sẵn trong cộng đồng, không phải bỏ vốn ra mua, không mất nhiều thời gian, công sức để tìm kiếm và thực hiện.  

NGOẠI TÌNH ĐỂ HẠNH PHÚC HƠN

   Hạp và Mơ là một cặp xứng đôi, hai người đến với nhau từ mối tình suốt mấy năm. Họ có một hiệu ảnh và trang điểm cô dâu khang trang giữa thành phố. Cuộc sống của họ khá đầy đủ, chỉ buồn một nỗi chưa có con sau mấy năm chung sống.

Thứ Năm, 18 tháng 4, 2013

ĐI HÀN QUỐC



   Ông chủ nhà đang ngồi uống nước thì ông hàng xóm chạy sang. Sau chén nước chè ông hàng xóm vào chuyện:
    - Bác này! Thằng lớn nhà em nó được đi xuất khẩu lao động ở Hàn Quốc đấy. Hoàn cảnh nhà em thì bác biết rồi. Bác có hai sổ đỏ, vậy bác làm ơn cho em mượn một sổ. Em mang thế chấp, vay cho cháu ít tiền mang theo phòng thân. Trăm sự em nhờ bác giúp cho!

Thứ Hai, 1 tháng 4, 2013

KHÔNG AI HẠNH PHÚC TUYỆT ĐỐI


   Đã lâu lắm rồi. Dễ đến hơn chục năm, tôi mới gặp lại Lực, bạn học thời phổ thông của tôi. Thời niên thiếu, tôi và Lực là hai thằng bạn thân, nhưng học khác trường. Lực học trên trường huyện còn tôi học trường làng. Lực học không khá nhưng được cái cần cù. Học xong phổ thông, Lực thi vào trung cấp Điện lực. Còn tôi sau khi tan vỡ ước mơ, tôi đành chấp nhận số phận với cái nghề điện tử,... Chúng tôi bặt tin nhau từ đó, vì là thời bao cấp, mọi thông tin liên lạc đều bằng thư tay, gửi thì bị thất lạc rất nhiều. 

Thứ Năm, 13 tháng 12, 2012

CÁI LƯỠI CÂU

CÁI LƯỠI CÂU

Tuệ Thiền (Lê Bá Bôn)
(Trích trong Đường Về Minh Triết; NXB Văn Nghệ, 2007)
----****----

Hình minh họa
Bạn tôi làm ở một xí nghiệp nọ, gặp tôi anh than thở:
- Tớ chán cái xí nghiệp nổi tiếng này quá, cậu ạ. Tay nhà báo nào đó thổi phồng thành tích của nó hết cỡ. Trong khi ấy, bao nhiêu thối tha lại không đụng đến một chữ!... Càng nổi tiếng, công nhân càng khổ!
Dù ở ngành giáo dục nhưng tôi cũng không lạ gì vấn đề này. Ung nhọt đang mọc khắp cơ thể xã hội… Tôi vỗ vai bạn, khích lệ:
- Hãy đấu tranh! Có tổ chức công đoàn mà.
Bạn tôi nhếch mép nhìn tôi. Một lúc sau anh ấy nói:
Đọc thêm »

Thứ Sáu, 23 tháng 11, 2012

Mặc Nương

Mặc Nương

(La Lan)

Buổi tối 23 tháng ba năm Phúc long Nguyên niên đời Thái tổ nhà Tống (tức năm 960), huyện Bồ Điền tỉnh Phúc Kiến vẫn yên ngủ như những đêm khác. Bốn bề hoàn toàn vắng lặng, phía tây nam thấp thoáng những ngọn núi cao.

Nhưng trong nhà họ Lâm, vợ của Tri huyện Lâm Duy Cốc đang chuyển bụng. Lâm tri huyện chong đèn trong thư phòng, đi đi lại lại, cảm thấy rất mệt mỏi nhưng không tài nào ngồi yên. Lâm tri huyện thầm nghĩ:

Đọc thêm »

Thứ Năm, 22 tháng 11, 2012

Mẹ Điên

Mẹ Điên

(Tác giả: Vương Hằng Tích)
Hình chỉ mang tín minh họa
Hai mươi ba năm trước, có một người con gái trẻ lang thang qua làng tôi, đầu bù tóc rối, gặp ai cũng cười cười, cũng chả ngại ngần ngồi tè trước mặt mọi người. Vì vậy, đàn bà trong làng đi qua cô gái thường nhổ nước bọt, có bà còn chạy lên trước dậm chân, đuổi "Cút cho xa!" Thế nhưng cô gái không bỏ đi, vẫn cứ cười ngây dại quanh quẩn trong làng.
Hồi đó, cha tôi đã 35 tuổi. Cha làm việc ở bãi khai thác đá bị máy chém cụt tay trái, nhà lại quá nghèo, mãi không cưới được vợ. Bà nội thấy con điên có sắc vóc, thì động lòng, quyết định mang cô ta về nhà cho cha tôi, làm vợ, chờ bao giờ cô ta đẻ cho nhà tôi "đứa nối dõi" sẽ đuổi đi liền. Cha tôi dù trong lòng bất nhẫn, nhưng nhìn cảnh nhà, cắn răng đành chấp nhận. Thế là kết quả, cha tôi không phải mất đồng xu nào, nghiễm nhiên thành chú rể.
Đọc thêm »