EM HÃY CÒN THƠ
(Lưu Trọng Lư)

Ta hãy trở về khoảng chín, mười năm về trước, khi người viết truyện này còn là một cậu học trò. Bấy giờ tôi mới mười bảy tuổi, tôi không đẹp, không bảnh nhưng mà béo tốt hơn bây giờ nhiều. Hồi đó tôi còn là một kẻ thích thể thao và thích nhất là bơi lội. Có một bận tôi đã bơi qua sông Hương và suýt nữa khắp kinh thành sắp nói đến tôi, nếu tôi đã chết đuối. Ngực tôi rất nở, và tôi lấy thế làm kiêu hãnh vô cùng. Tôi thường chỉ vào đấy và nói với nhiều bạn tôi: “Chỉ có tôi mới là đáng sống và thế giới sẽ thuộc về những người có những bộ ngực như tôi”. Ý tôi còn muốn nói: “Trong ấy có cả những người đàn bà, cũng thuộc về tôi nữa”. Nhưng than ôi! Tôi đã lầm một cách cay độc. Thuở ấy, chưa có phong trào thể thao phụ nữ, các bà các cô chưa quý những bộ ngực nở. Và cái khiếu thẩm mỹ của họ, lúc bấy giờ, cũng chưa được trau dồi, mở mang: họ chỉ thích những cái gì yếu ớt, lả lướt, thướt tha. Nở nang, hùng hồn, như cái ngực của tôi, họ không cho là đẹp. Tôi cũng không trách họ, ngay bọn đàn ông lúc bấy giờ cũng không hơn gì họ, cũng vẫn chưa biết quý trọng những cái vẻ khỏe, những đôi vú nở. Âu là thiên hạ lúc bấy giờ đều chậm trễ cả, duy có tôi là tiến mà thôi, duy có tôi là có óc thẩm mỹ khác người mà thôi. Nhưng chuyện tôi kể đây không phải là chuyện một bộ ngực, mà là chuyện cái vật thiêng liêng, quý hóa, giấu ở trong bộ ngực ấy. Chuyện một tấm lòng. Một tấm lòng muốn yêu, tha thiết yêu, khao khát yêu. Vâng, tôi đã yêu từ khi tôi mới bắt đầu cái năm thứ mười bẩy. Yêu, điều ấy không sao! Nhưng khốn nỗi tôi đã yêu một cách thẳng thắn, trực triệt quá, yêu với một “tinh thần thể thao”. Ở đây, các bạn đã bắt đầu thấy sự liên lạc cái ngực nở của tôi, với câu chuyện tâm tình mà tôi sắp kể.
0 comments:
Đăng nhận xét