Thứ Ba, 25 tháng 6, 2013

ĐÔI MẮT VÔ HỒN

     Sáng sớm, hôm nào cũng vậy. Một đứa trẻ chừng mười hai tuổi, mập tròn, da trắng bệch. Nó đứng tựa vào một gốc cây ven đường, gần nhà tôi. Đưa cặp mắt lờ đờ, gần như vô hồn nhìn mọi người qua lại. Nó là một đứa con trai được nuôi nấng khá đầy đủ, chỉ tội tâm hồn, trí tuệ rỗng tuếch, trống trải. Có lẽ, đôi mắt nó không cảm nhận được những màu sắc của cuộc sống xung quanh. Nó nhìn mọi vật chằm chằm bằng đôi mắt mờ đục, ươn ướt nửa như dò hỏi, nửa như oán trách. 
      Tôi lạnh người vì trong ánh mắt vô hồn, có điều gì như oán trách cuộc đời. Cũng đôi mắt, cái dáng điệu này, tôi đã nhìn thấy cách đây gần hai mươi năm. Nó nhìn tôi như thôi miên làm tôi nhớ lại cha nó ngày trước.

0 comments:

Đăng nhận xét